Những mùa hoa sữa

Mùa đông đến mang theo vị hoa sữa trong làn gió phất phơ. Nó lại gợi cho tôi nhớ đến "một ai đó" - người đã nằm trọn trong trí nhớ và trái tim tôi.

Tôi và bạn là hai mảnh ghép hoàn toàn khác nhau của cuộc sống. Sở thích khác nhau. Tính tình trái ngược. Nhưng cuộc sống thật nhiều điều trớ trêu, tôi và bạn lại thân nhau. Bạn thích sự lãng mạn còn tôi sống thực tế. Tuy vậy tôi và bạn vẫn là những người hiểu nhau nhất. 

Hồi đó sân trường cấp hai vào những ngày đông, giá rét luôn được nhuốm mùi hoa sữa nồng nàn. Bao giờ bạn cũng là người đến lớp sớm nhất và ngồi mơ màng dưới gốc hoa sữa trước lớp. Tôi luôn cho rằng bạn là người sống thiếu thực tế nhưng lại thích được nghe câu rủ rê của bạn "ra đây ngửi mùi hoa sữa với mình. Hay lắm đấy!". Ngửi hoa sữa hay đến chỗ nào tôi không biết chỉ biết rằng nó luôn làm tôi nhức đầu. Nhưng tôi vẫn thích bởi lúc đó tôi được nhìn thấy khuôn mặt mãn nguyện của bạn.

Mùa hoa sữa đã chứng kiến sự trưởng thành của tôi và bạn. Cứ mỗi lần ngửi thấy mùi hoa sữa là biết gần đến sinh nhật hai đứa. Bao giờ bên cạnh món quà bạn tặng tôi cũng có kèm nhành hoa sữa. Những năm tháng cấp hai cũng qua mau với những mùa hoa sữa ngọt ngào.

Lên cấp ba, sân trường chẳng có cây hoa sữa nào. Bạn buồn. Tôi buồn. Bao giờ đến mùa hoa sữa bạn cũng rủ tôi về trường cấp hai. Đó là lời đề nghị hấp dẫn đối với tôi và chưa bao giờ tôi từ chối.

Có lần đứng dưới cây hoa sữa đang tỏa hương ngào ngạt, bạn nói với tôi: "Sau này nếu chúng ta phải xa nhau và không gặp lại nhau thì mỗi mùa hoa sữa, cậu hãy tìm người khác thay thế mình để "thưởng thức" vị hoa sữa nhé!". Tôi nhớ đó là vào năm lớp 12 và cũng là lần cuối cùng tôi và bạn được cùng nhau ngửi mùi hoa sữa. 

Năm đó tôi và bạn cùng đậu đại học nhưng do hoàn cảnh bạn không thể tiếp tục đi học. Hôm chia tay tôi, bạn vẫn cười nụ cười đó. Tôi đã từng bảo với bạn là tôi ghét nụ cười buồn của bạn nhưng hôm nay vẫn nụ cười đó sao tôi lại cảm thấy buồn.

Lời cuối cùng bạn gửi cho tôi: "Nhớ mùi hoa sữa nhé!". Tôi gật đầu. Cũng mùa hoa sữa năm đó tôi nhận được tin báo bạn bị tai nạn và đã vĩnh viễn rời xa cuộc đời này. Cầm lá thư của đứa em bạn nước mắt tôi cứ chực trào ra. Tôi lao ra khỏi phòng như một người mất trí. Tôi chạy đến trường ngồi dưới gốc hoa sữa mà khóc. Khi vào học ở đây điều mà tôi chú ý đầu tiên là hàng hoa sữa, giờ đây nó lại gợi cho tôi bao kỷ niệm về bạn. Thế là từ đây tôi không còn được thấy nụ cười buồn của bạn. 

Mùa đông năm nay tôi về quê thăm nhà. Hàng hoa sữa năm xưa vẫn tỏa hương nhưng bạn đâu còn nữa. Giờ đây mùi hoa sữa không còn làm tôi nhức đầu nhưng nó lại gợi cho tôi cảm giác trống vắng vô cùng. Tôi lại nhớ lời bạn khi xưa: "Tìm một ngươi khác thay thế mình để "thưởng thức" vị hoa sữa nhé!". Tôi biết dù có bao nhiêu người đi chăng nữa vẫn không ai thay thế được bạn trong tôi. Điều đó bạn cũng biết phải không?

VÕ THOAN

Điện hoa 24 giờ

Quay lại