Cây mộc

Nàng mở cửa sổ mong hương hoa mộc đưa mình vào giấc ngủ. Ôm cổ chồng, nàng thì thầm: ’Ngày xưa được cầm tay nhau đã thấy sung sướng. Một nụ hôn cũng giúp đê mê mãi không thôi. Bây giờ có khi lại thừa thãi quá anh nhỉ?’. Chồng nàng nghiêm giọng: ’Thừa thãi

"Thế ai từng nói là muốn cưới và được nằm bên chồng mỗi đêm?" – chàng trêu chọc. "Thì em vẫn nhớ. Nhưng anh có thấy cái "thời hoa mộc" hồi xưa đó rất xúc động không? Đôi lúc muốn quay trở lại cũng không được" – "Ừ, thời nào cũng có cái hay của nó. Nếu xét về khía cạnh nào hiện tại cũng long lanh hơn thì có mà quên hết quá khứ à? Bây giờ nghĩ đến cô bạn thân học cùng lớp một anh vẫn còn xúc động lắm đây này". Không biết là hương hoa hay tiếng chồng ru nàng ngủ lúc nào không hay.

Đêm đầu tiên mới dọn xuống ở chung với mẹ chồng, nàng đã nhận ra cây mộc của cái thời xa xưa ấy. Lần đầu tiên xuống thăm nhà cây còn ở trong vườn. Hồi đó lá cây xanh và bóng hơn, hoa trắng ngần lấm tấm khắp nơi. Nàng yêu hoa mộc cũng như yêu hoa dành dành, những bông hoa giản dị, trắng muốt, thơm thật là thơm. Thời bé, nàng mong hoa như mong mẹ về chợ. Mỗi lần đi chợ về, mẹ thường mua cho nàng mấy bông. Cả hai đều có mùi hương mát nhẹ, dịu dàng làm nàng có cảm giác man mác, bồi hồi, buồn vui lẫn lộn.

Nàng biết đến hoa mộc khi ngồi với người yêu, chồng nàng bây giờ, trong một cái quán vườn dọc đường Lạc Trung. Cơ man nào là hoa lá, suối chảy róc rách, có cả đàn tơ rưng, đàn đá. Cây hoa mộc khiêm nhường lẫn trong bao nhiêu loại hoa rực rỡ màu sắc khác, cứ nhẹ nhàng tỏa hương rất xa.

Nàng tiếc vì chẳng ai bán những bó hoa mộc như hồng hay cúc, như huệ hay lan. Thế mà chàng quả quyết là có đấy làm nàng tròn mắt ngạc nhiên. Rồi một tối chàng chở nàng về nhà. Vườn nhà chàng rất rộng nhưng hầu như trồng toàn rau. Theo mùi hương nàng tìm được nó khép mình ở góc vườn. Chàng nắm tay nàng thì thầm: "Tặng em đấy". Sau đó gia đình chàng bán bớt đất đi để xây nhà mới. Cây mộc được đánh vào trồng trong chậu cho đến bây giờ. Bao nhiêu năm qua nàng hay về thăm nhà nội vào ban ngày, khi hoa không có mấy hương và cũng quên bẵng mất nó.

Có lẽ tại sương xuống tối qua nên tận sáng sớm nay mùi hương vẫn còn lưu lại. Nàng vừa dắt xe ra đi làm vừa nghển cổ hít hà vớt vát. Chồng nàng nhéo mạnh vào cái tai "thương binh" tối qua: "May mà trước đây chỉ có tôi đưa đi chơi hoa mộc thôi đấy. Không có thì bây giờ tha hồ mà ngẩn ngơ".

 dien hoa 24 gio theo ngoisao

Quay lại